Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát.

Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng.

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn.

Mà mùa Thu rải nắng ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung.

Bay vội vã vào trong hồn mở cửa

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết.

Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau?

Để anh gọi tiếng thở buồn vọng lại....

Em ở đâu, hỡi mùa Thu tóc ngắn?

Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng.

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng


* Anh vẫn yêu màu áo ấy em ơi.