Chiều thơm, du hồn người bềnh bồng
Chiều không, im gọi người đợi mong
Chiều trông cho mềm mây ươm nắng
Nắng đợi chiều nắng say
Nắng nhuộm chiều hây hây

Ngày đi qua vài lần buồn phiền
Người quen với cuộc t́nh đảo điên
Người quên một ṿng tay ôm nhớ
Có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay

Vắng nhau một đêm, càng xa thêm ngàn trùng
Tiếc nhau một đêm, rồi mai thêm ngại ngùng
Bao lâu rồi tiếc, những ngày c̣n ấu thơ
Lần t́m trong nụ hôn lời nguyền xưa mặn đắng

Về đâu, tâm hồn này bềnh bồng
Về đâu, thân này ṃn mỏi không
Về sau và nhiều năm sau nữa
Có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay.