Cao ngất Trường Sơn ôm ấp t́nh thương nước ra sông nguồn
T́m về biển Đông, t́nh yêu thành sóng Thái B́nh Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ khi bom đạn tơi bời
C̣n nhục nhằn dưới ruộng trên nương.

Tôi thức từng đêm thơ ấu, mà nghe muối pha trong ḷng
Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ băi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi,
tôi đi vào quân đội mà ḷng th́ chưa hề yêu ai.

Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xoă tóc trên biển xanh.

Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi ḿnh
Như màu xanh biển t́nh trong ngày trời xinh rất xinh.


Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh, gót buồn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cặn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi./.