Cô đơn trên sofa, con tim như tan ra,
Dẫn lối em trôi theo một khúc ca buồn,
Giữa căn pḥng, ánh đèn chợt tắt,
Che đi giọt buồn sắp rơi.

Cô đơn trên sofa, sao em yêu anh ta?
Chẳng phải em yêu anh hơn cả em mà?
Cho thanh xuân này chợt tắt,
Trên mi giọt nước mắt rơi.

Th́ ra là thế, t́nh nào là t́nh chẳng mờ phai tháng năm,
Một ngày vẫn trôi, đôi môi em phai màu nắng.
Nếu không anh th́ em có buồn?

Hóa ra chỉ ḿnh anh đáng thương.

Đừng buông lời hứa, rồi lại vờ rằng dường như ta đă quên,
Đừng t́m đến nhau gieo tương tư xong lại đi,
Nắng xuyên qua hàng mi rối bời,

Giữ tim em vài giây cuối thôi.

Để anh được ngă lưng lên một chiếc sofa,
Để nghe một phút tim yên b́nh đến kỳ lạ,
Để anh được sống vô tư như một bông hoa,
Giữa bầu trời kiêu sa, Cho anh thôi miệt mài nghĩ suy.

Người ơi hăy nói anh nghe một lư do đi,
V́ sao lại để em vương sầu trên khóe mi?
V́ sao lại biến cô đơn thành giông tố, nỗi buồn sóng vỗ?
Tâm hồn anh trôi lênh đênh trong căn pḥng,
Rồi lại rơi xuống trên sofa . rồi lại rơi xuống trên sofa.