Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ.
Màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ.
Từng đôi đi trên phố vắng,
Bước chân êm giữa không gian,
Hoàng hôn thua màn đêm.

Đứng trên triền dốc nh́n xuống đồi thông.
Hàng cây thẫm màu đèn lên phố phường
Giờ đây hơi sương giá buốt
Biết ai thương bước cô liêu
Một người đi trong sương rơi.

Đà Lạt ơi! Có nghe chăng Cam Ly khóc t́nh đầu dang dở.
Đêm xuống Than Thở vang cung hờn, thêm sắt se tâm hồn
Người đi trong bóng cô đơn.

Khách du t́m đến thành phố ngàn thơ.
Nhặt hoa thấy ḷng buồn không bến bờ.
Gần nhau, xa nhau mấy nỗi
Hỡi quê hương xứ sương rơi, Đà Lạt ơi! Đà Lạt ơi!