Đă từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm,
Mang nỗi buồn không biết tên,
Tôi đă thầm thề mây hẹn gió.
Tôi muốn lánh xa chuyện đời,
Tôi muốn quên đi loài người,
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà.

Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau,
Tôi nghĩ t́nh chỉ thế thôi,
Đầu biết ḷng thầm mang niềm nhớ.
Tôi muốn lánh nhưng lại t́m,
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều,
Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi.

Ôi đàn bà là những niềm đau,
Hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao,
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu.
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua,
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay,
Ôi đàn bà là vần thơ say, Khúc nhạc chua cay.


Vĩnh biệt nhau thương chút t́nh nơi xứ xa,
Tôi biết rồi em sẽ quên,
Muôn kiếp buồn ḿnh tôi sầu nhớ,
Em đă đến như huyền thoại,
Em đă đi không một lời,
Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi.