Từ một ngày từ ngày mới yêu nhau
Ḿnh hằng mơ không dang dở t́nh đầu !
T́nh c̣n đầy mà người t́nh đă quên mau,
Người đành ḷng không xót đau
Lạnh lùng bỏ đi không nói.

Đoạn đường nào từng d́u bước nhau đi ?
Người đă quên ôi quên biệt đường về..
Sầu gợi sầu, ră rời lệ ướt hoen mi,
Đoạn buồn người ơi có nghe
Khi mưa mưa lạnh về đêm.

Nhớ hôm ao ta mới giận hờn.
Đưa nhau về đường phố mưa trơn
Ôi bây giờ xa cách ngàn trùng
Người đời thường hay gian dối.
Tôi xin chấp nhận tủi buồn.


C̣n một ḿnh mốt ḿnh bước đơn côi
Và từ đây tôi xin lạy người đời
Đừng hẹn ḥ và đừng gặp gỡ chi thêm
Trọn nghiệp đàn ca thế thôi
Cho nhân gian mượn t́m vui.