Rằng xưa có gă từ quan. Lên non t́m động hoa vàng nhớ nhau
Thôi th́ thôi đừng ngại mưa mau. Đưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi
Sông này đây chảy một ḍng thôi. Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông
Nhớ xưa em chửa theo chồng. Mùa Xuân may áo, áo hồng đào rơi
Mùa Thu em mặc áo da trời. Sang Đông lại khoác lên người áo hoa.

Rằng xưa có gă từ quan. Lên non t́m động hoa vàng nhớ nhau
Thôi th́ em chẳng c̣n yêu tôi. Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi th́ thôi, mộ người tà dương. Thôi th́ thôi nhé, đoạn trường thế thôi
Nhớ xưa em rủ tóc thề. Nh́n trăng sao nỡ để lời thề bay
Đợi nhau tàn cuộc hoa này. Đành như cánh bướm đồi Tây lững lờ.

Rằng xưa có gă từ quan. Lên non t́m động hoa vàng ngủ say
Thôi th́ thôi để mặc mây trôi. Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi th́ thôi, chỉ là phù vân. Thôi th́ thôi nhé, có ngần ấy thôi
Chim ơi chết dưới cội hoa. Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà
Mai ta chết dưới cội đào. Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu.