Phận là con gái, chưa một lần yêu ai,
Nh́n về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài,
Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn.

Thầy mẹ thương em nhờ t́m người se duyên,
Ḷng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền,
Lứa đôi t́nh duyên, c̣n chưa lưu luyến,
Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên.

Chưa yêu lần nào biết ra làm sao. Biết trong t́nh yêu như thế nào
Sông sâu là bao nào đo được đâu. Ḷng người ta ai biết có dài lâu


Qua bao thời gian sống trong b́nh an, Lỡ yêu người ta gieo trái ngang,
Nông sâu tùy sông, làm sao mà trông. Chưa đỗ bến biết nơi nào đục trong.


Rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên,
Một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền,
Bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn.

Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng,
Dặn ḍ con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng,
Bước qua ḍng sông hỏi từng con sóng
Đời người con gái không muốn yêu ai được không?