Nhiều lần thấy em khóc, Khổ đau điều ǵ phải không,
Chẳng cần phải bận tâm, Chỉ muốn ôm em vào ḷng.
Nh́n về tháng năm đó, Yêu em chẳng cần đắn đo,
Sao lúc này Quan tâm phải cần lư do.

Tại sao em cứ phải yêu hoài, Dù là biết sai,
Ngay cả khi em vui hay buồn ai thấu,
Một người từng rất thương, Nay đau đến mức lạ thường,
Anh nghĩ là... Em nên dừng lại đi.

Thôi em đừng nặng ḷng anh ta, Muộn phiền làm chi dối trá,
Sáng cũng buồn, Tối em đau đêm về lại khóc.
Sao em không nh́n về tương lai, H́nh hài là một nhánh hoa dại,
So sánh sao được, Với những đóa hoa hồng lả lơi.

Người con gái chẳng cần kiêu sa, Nụ cười đẹp nhất khi chiều tà,
Thích ở bên anh Tựa vào vai khi nh́n hoàng hôn,
Nhưng hôm nay ḿnh em yếu đuối,Bộn bề đằng sau những nụ cười,
Than trách do anh,Chẳng chịu thương em đến nơi.