Ngày xưa em anh hay hờn dỗi, giận anh khi anh chưa kịp tới
Cho anh nhiều lời, cho anh bồi hồi Em cúi mặt làm ngơ
Không nghe kể chuyện, bao nhiêu chuyện tình đẹp nhất trên trần đời.

Tại em khi xưa yêu hoa màu trắng. Tại em suy tư bên bờ vắng
Nên đêm vượt trùng, Anh mong tìm gặp hoa trắng về tặng em
Cho anh thì thầm, Em ơi tình mình trắng như hoa đại dương.

Trùng khơi nổi gió lênh đênh triền song thấy lung linh rừng hoa
Màu hoa thật trắng, ôi hoa nở thắm ngất ngây lòng thêm.
Vượt bao Hải lý chưa nghe vừa ý lắc lư con tàu đi
Chỉ thấy bọt nước tan theo ngọn sóng dáng hoa kia mịt mù


Biển khơi không mang hoa màu trắng. Tàu anh xa xôi chưa tìm bến
Nên em còn hờn, nên em còn buồn sao chưa thấy anh sang
Em ơi giận hờn, xin như hoa sóng tan trong đại dương.