Chỉ là nỗi nhớ mãi đứng sau cuộc tình đã lỡ,
Chỉ là cơn mơ cuốn theo cả một trời thương nhớ,
Chỉ là nỗi đau thổn thức, chỉ là nhói thêm một chút,
Chỉ là nước mắt cứ rưng rưng.

Tìm về ký ức cố xoá đi đoạn tình ban sơ,
Rồi lại chơ vơ đứng giữa nơi đại lộ tan vỡ,
Mãi chìm đắm trong lầm lỡ, trái tim vẫn không ngừng nhớ,
Đợi chờ em đến hoá ngu ngơ.

Tình yêu đã phai mờ như hoa nở không màu,
Càng níu kéo nhưng lại càng xa cách nhau,
Đành ôm nỗi đau này chết lặng giữa trời mây,
Hằn lại sâu trong trái tim hao gầy.

Giờ đây chúng ta là hai người dưng khác lạ,
Buồn biết mấy nhưng lại chẳng thể nói ra,
Cuộc đời lắm vô thường, sao cứ mãi vấn vương,
Tự mình ôm lấy tổn thương riêng mình. /