Bao năm xuôi ngược khắp miền hành quân ngày đêm,
Gian lao nhưng ḷng vẫn nặng t́nh yêu núi sông,
Cho nên nhiều khi biết người yêu nhớ,
Trang thư vài câu làm tin thế thôi,
Nàng hay trách hờn người t́nh biên ải,
Hỏi rằng v́ sao nỡ đành nhạt phai.

Em ơi cho dù súng thù giờ đây lẻ loi,
Nhưng anh vẫn c̣n trách nhiệm v́ dân dấn thân,
Nên thư của anh vẫn là thư lính,
Trong đêm rừng sâu đèn sao sáng soi,
Vài câu viết vội lời t́nh chân thành,
Mong người em yêu thấu hiểu ḷng anh.

Khi non nước c̣n giặc thù,
Em chấp nhận lời nguyện đời trai dâng núi sông.
Bao nhiêu ái t́nh của ḷng,
Em cố đợi trùng phùng trên vùng quê hương.
Cho dẫu mai sau c̣n dang dở,
Và c̣n những ngày cách chia.
Em là Tô Thị nh́n bến trông chồng, xa ngoài chân mây,
Cầu mong cho người sử quư lưu danh.


Em anh yên ḷng an phận người thương chờ mong,
Mai đây thanh b́nh trở lại đời vui thắm thêm,
Anh xin v́ em đáp lời nhung nhớ,
Nâng niu hồn em bằng trăng đắm say,
Cỏ hoa chất đầy thuyền về bến mộng,
Trên vùng yêu đương kết nụ tầm xuân../