Ngày xưa anh nói Anh thương có em thôi không ai ngoài em nữa,
Ngày xưa anh nói Em như áng mây trôi, theo anh về cuối trời,
Muôn kiếp xây đời, dựng lều hoa bên suối, sống cho nhau mà thôi
Những lúc sương chiều rơi và khi gió lơi,
Rồi mùa đông băng giá em không ngại sầu côi.

Ngày xưa anh nói Không mơ ước cao sang, hay cung vàng gác tía
Ngày xưa anh nói Anh mơ có em thôi, cho tim ḥa tiếng đời.
Đôi bóng chim trời quyện vào nhau bay măi tới phương xa nào đâu,
Đón ánh sao sầu rơi, t́nh buồn vui có nhau,
Để ngàn câu thương nhớ xanh thắm màu nhớ thương

Thời gian đi qua bao mùa trăng, khoác áo hoa rừng xanh,
Anh theo lớp quân hành đi xây đắp thanh b́nh.
Từng đêm... trông sao nhắc tên anh. Sao ơi! sáng ngời thêm,
Soi qua ḷng đất mẹ, lạy buồn thôi năo nề.


Ngày xưa anh nói,Tuy xa cách đôi nơi, nhưng hai người một lối.
Ngày xưa anh nói Em ơi có chia phôi mới biết t́nh lâu dài.
Chinh biến tan rồi đẹp mùa vui xác pháo thắm tung trên thềm hoa,
Những gió mưa buồn xưa, ch́m theo giấc mơ,
Trọn đời cho thương nhớ, muôn kiếp trọn nhớ thương./.