Chiều về quạnh hiu, Từ biệt người yêu muốn nói thật nhiều,
Muốn khóc một chiều Sao cứ ngại ngùng!
Lệ bỗng rưng rưng, Tình nỡ quay lưng
Trong chiều hấp hối, Ôm ấp đêm đêm Giấc ngủ mồ côi.

Rồi từng ngày qua, Người về miền xa Có nhớ thật thà,
Ðắm đuối mù lòa Hay đã nhạt nhòa,
Còn nhớ hay không, dòng nước mênh mông
Con thuyền bến cũ, Hắt hiu trong chiều....Thu

Em, tại sao em lại tiếc nuối
Ôi đường đèn giòng sông SEINE
Chứng cuộc tình chúng mình,
Anh tại sao anh bật tiếng khóc,
Trong hôn mê khi cuộc tình từ giã.


Tại mình còn yêu Tại mình còn thương Ðôi mắt lạ thường,
Say đắm thẹn thùng E ấp ngại ngùng,
Ngày ấy yêu nhau, giờ khóc xa nhau
Nghe lòng bão tố, thiết tha hay nhạt phai./.