Chiều mang cơn gió cuối đông về buốt vai người lữ thứ
Mùa xuân theo sau rớt âm thầm lộc non thay lá khô
Nghe như hương mùa xuân nhẹ len vào nhịp thở
Chim ca ngoài kia mà sao quá ngỡ ngàng
Sang xuân rồi ư mà giao thừa im vắng
Đă bao năm rồi chén xuân riêng ḿnh ngồi nh́n xuân bước qua

Từng mùa xuân đi qua trên lối ṃn đời ta
Mẹ giờ nơi xa xăm mắt lệ nḥa thương nhớ
Ôi biết bao giờ
Biết đến bao giờ mới có được mùa xuân ước mơ

Người đi năm tháng đă mỏi ṃn tóc xanh giờ điểm trắng
Một đời lênh đênh vẫn chưa về từ khi xa cố hương
Xuân tha hương lẻ loi th́ xuân giàu rực rỡ
Xuân không người thân th́ xuân đâu có vui
Hoa mai nhà ai gợi bao niềm thương nhớ
Đă không mong chờ. Đă không sum vầy
Th́ thôi xuân đến chi./.