Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời,
yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi.
Yêu đôi tay ngà làn má thắm,
tóc xanh buông lả lơi,
nhớ em nhớ bao thuở ấy.

Thuở ấy có em anh chưa từng sầu,
chưa đi âm thầm ngoài phố đêm thâu.
Chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng,
Hỡi em em về đâu,
cho đời ḿnh luôn nhớ nhau.

Em dần xa măi, ngày đi buồn không nói
dù một câu cho vơi nhớ.
Hay là chua xót nên em nghẹn lời,
mái lầu kia thiếu trăng,
cơi ḷng anh thiếu em.


Từ lúc vắng em nên anh thường buồn,
hay lang thang ngoài đường nhỏ không tên.
Hay ghi câu nhạc t́nh héo hắt,
với tâm tư sầu đau,
kể từ ngày xa cách nhau./.