Có ai xuôi cầu cho tôi nhắn gởi miền trung thương nhớ.
Thương lắm miền trung ơi. Nắng cháy tơi bời, lũ lụt triền miên,
Mưa băo giông về mái nhà ngủ yên,
Tan tác c̣ bay, đồng xanh cây trái giờ trắng xóa như ḍng sông.

Mẹ t́m con thơ, vợ ngồi trông ngóng chồng trên nóc nhà chênh vênh,
Ai khóc ai gào trồng gió chiều lênh đênh,
Áo rách tả tơi, quần săn quá gối, ôi thương quá người miền trung.
Một đời gieo neo, buộc đời luôn cơ cực, khi bát cơm chưa đầy,
Từng trang giấy trắng, em mơ ngày đến trường, nay ngước nh́n theo lũ trôi.

Thiên tai...rồi lại thiên tai,
Dồn dập về miền trung như trút hết lên phận nghèo.
Mẹ già ngồi co ro đôi mắt thâm sâu thẫn thờ.
Nghe nháo nhát gọi nhau mà ḷng mẹ thêm đau.
Cầu mong cho trời sáng, nh́n thấy thương con ḿnh,
Mẹ thầm hỏi trong đêm... giờ này c̣n nơi mô mà sao nó chưa thấy về.


Biết bao thân phận vẫn c̣n nỗi trôi, người ơi xin nhớ.
Giang tay đón miền trung, đau thương sẽ không c̣n, nắng vàng lại lên.
Giông băo tan rồi, tháng ngày b́nh yên.
Nói hết làm sao, miền trung yêu dấu. Đây khúc ruột Việt Nam.

Ḷng người bao la, dài rộng như nước Việt xin hăy kề vai sát nhau,
Chung sức, chung ḷng ta sẽ vượt qua nỗi đau.
Xin hát lại câu: "Bầu ơi thương bí, nhiễu điều phủ lấy giá gương".
Đừng buồn mẹ ơi! Đừng khóc than vô vọng. Cho dẫu xa muôn trùng,
T́nh Nam nghĩa Bắc chung nhau một tấm ḷng luôn hướng về miền trung./.