Chính em v́ em, đă cho anh biết yêu và thương,
Mà tại sao trớ trêu, em là gió,
Lướt qua nhanh để anh đọng lại hơi sương
Hoa mỹ trong câu ca này,
Để một ngày nào kia con tim em lắng nghe,
Nh́n thấy em lao đao, dũng khí nào,
Để anh dang cánh tay ôm lấy vào….

Quá khó để chăm lo một người con gái,
Ấm no hạnh phúc đến khi cuối đời… bởi nghèo…
Quả nhiên là ai cũng thế thôi,
Chẳng ai chọn cách nắm tay một người,
Mà quên đi, hoàn cảnh trước mắt lầm than.

V́ quá ngu si, hay v́ em đă yêu vội vàng,
V́ cả tương lai, nên là em trả nợ cưu mang,
Một nụ hồng thơ ngây, đôi vai phải chịu nhiều gánh vác,
Giờ mang thêm đau thương, v́ bởi kẻ phũ phàng.

Người muốn kêu ai, trong màn đêm tối tăm đọa đày,
Người muốn t́m ǵ, ở dưới đáy ly rượu cay,
Đêm đêm khóc than ḿnh em, cơm bưng nước rót cho chồng,
Làm sao anh quên đi và thôi ngóng,
Trông em buông đi hết trong ḷng./.