Không gian mênh mông quá, những niềm vui khi xưa vẫn đây
Sao mi hoen cay bóng dáng người t́nh ngày nào đâu thấy
Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca
Giờ ngồi đây hôm nay gió mây đă xa cô đơn đưa ta về đâu?

Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau không ngừng
Thương nhớ không nguôi, cơn đau hoài không dứt
Rồi anh ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào
Yêu dấu ta trao, nhưng sao ḷng vẫn đau?

Người ơi có nghe không? Ḷng anh có riêng em thôi!
Dù anh ra đi để cố quên, ḷng vẫn măi sao không thể quên
Người ơi có nghe không? Ḷng em vẫn trông mong
Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn không quên./.