Ngựa hoang nào dẫm nát tơi bời,
Đồng cỏ nào xanh ngát lưng trời,
Ngựa phi như điên cuồng,
Giữa cánh đồng dưới cơn giông,
V́ trên lưng cong oằn, những vết roi vẫn in hằn

Một hôm ngựa bỗng thấy thanh b́nh,
Thảm cỏ t́nh yêu dưới chân ḿnh,
Ân t́nh mở cửa ra với ḿnh,
Ngựa hoang bỗng thấy mơ,
Để quên những vết thù.

Ngựa hoang muốn về tắm sông nhẫn nhục,
Gịng sông mơ màng mát trong thơm ngọt,
Ngựa hoang quên thù oán căm,
Từ nơi tối tăm về miền tươi sáng.

Ngựa hoang về tới bến sông rồi,
Cởi mở ḷng ra với cơi đời,
Nhưng đời làm ngựa hoang chết gục,
Và trên lưng nó ôi, c̣n nguyên những vết thù../.